Trước đó, ngày 8/10, Cơ quan Cảnh sát điều tra, Bộ Công an đã khởi tố, bắt tạm giam bà Trương Mỹ Lan - Chủ tịch Tập đoàn Vạn Thịnh Phát để điều tra về tội "Lừa đảo chiếm đoạt tài sản". Cùng bị bắt tạm giam với bà Trương Mỹ Lan còn có 3 bị can khác. Đài RT ngày 19-9 đưa tin phía Nga đã thúc giục sửa đổi Công ước Vũ khí Sinh học (BWC), và đưa ra ba ý tưởng nhằm củng cố "một thỏa thuận quốc tế mang tính bước ngoặt và nâng tính ràng buộc pháp lý đối với các bên". Các đề xuất đã được Trung tướng Igor Kirillov Là chương trình MiniMBA CAO CẤP & GIỚI HẠN đến từ Viện WDI tại Đại học Michigan và Viện Quản trị & Công nghệ FSB, Đại học FPT phối hợp đào tạo, khóa học trang bị cho học viên những kiến thức TINH HOA QUẢN TRỊ MỸ để sẵn sàng bứt phá sự nghiệp lên tầm mới.. Đăng ký ngay Đánh giá: 8.0/10 từ 66 lượt. Bạn đang đọc truyện Công Thức Mỹ Học của tác giả Không Cúc. Công thức mỹ học, tỉ lệ hoàng kim, tỉ lệ vàng, trong kiến trúc và mỹ học, đó đều là cụm danh từ nói về hình thái, sự vật, cơ thểcó tỉ lệ lý tưởng, hoàn hảo, mang tính thẩm mỹ cao nhất. Hoắc Chấp Tiêu chọn bạn giường luôn là những người có tỉ lệ cơ thể chuẩn, Công Thức Mỹ Học Tổng đề cử 1 Tuần 94 Tháng 1068 Cùng tác giả Cùng tác giả Nhật Ký Đòi Lương Của Tiểu Phiên Dịch 53 Chương Tên gốc: Tiểu phiên dịch đòi lương ký 小翻译讨薪记Số chương: 50 chương chính văn + 3 phiên ngoạiMẫu mực vô lại cuồng công tác chủ Xem chi tiết Công Thức Mỹ Học 59 Chương Bạn đang đọc truyện Công Thức Mỹ Học của tác giả Không Cúc. . Nguồn ảnh Internet. ☆, Chương 52 Cậu trông nó. Thói quen Ba Trăm Tuổi càng ngày càng tốt, không đi nặng lung tung, cũng không cắn bậy đồ đạc trong nhà. Nhưng ông cha già của nó lại càng lúc càng giống tính nó, ra đường thì là đóa hoa cao lãnh người sống chớ đến gần, ở nhà thì thích bám người show bụng ra. Đinh Dĩ Nam vừa nói muốn dỗ hắn, còn chưa có bắt đầu dỗ, Hoắc Chấp Tiêu quét bay hết mịt mù trước đó, khóe mắt mang theo ý cười nhào đến ôm chặt lấy anh nói “Anh biết ngay là vợ anh sẽ không bỏ mặc anh mà.” “Không thì phải làm sao?” Đinh Dĩ Nam thật sự không biết phải làm sao với Hoắc Chấp Tiêu nữa, “Nếu như em không dỗ anh, không biết tối nay anh định giày vò em thế nào nữa.” Lúc này công nhân kháng chiến riết thành nghiện, mà sức ông chủ lại không chơi lại, đành phải đêm đêm bị công nhân ức hiếp. Hoắc Chấp Tiêu nghiêng đầu cắn lỗ tai Đinh Dĩ Nam, xấu xa nói “Em biết là tốt rồi.” Chó khổng lồ có ngoan đến thế nào cũng có mặt nghịch ngợm, Hoắc Chấp Tiêu chính là như vậy, cho dù đã được Đinh Dĩ Nam thuần phục rồi, thì phần ương bướng từ trong xương thi thoảng vẫn lên cơn bày trò phản nghịch. “Công việc hôm nay xong chưa?” Bước qua cánh cửa đó, thân phận của Đinh Dĩ Nam một lần nữa đổi lại thành vợ hắn, nhưng anh vẫn theo thói quen hỏi chuyện công việc. “Bản vẽ thi công hành lang triển lãm đã gửi cho công trường rồi.” Hoắc Chấp Tiêu lười biếng treo trên người Đinh Dĩ Nam, “Hôm nay chỉ còn công việc buổi tối là chưa làm.” Công việc buổi tối là ám chỉ cái gì, đương nhiên Đinh Dĩ Nam không thể rõ ràng hơn. Anh nhìn đồng hồ, nói “Mười giờ em sẽ đi qua anh.” Hoắc Chấp Tiêu đứng thẳng người, hỏi “Em còn bận gì à?” “Cái bảo tàng điện ảnh đó,” Đinh Dĩ Nam nói, “Em muốn tìm xem tư liệu trước.” “Xế chiều hôm nay anh tìm sơ qua rồi.” Hoắc Chấp Tiêu nói rồi đi vào phòng khách, “Muốn xem cùng với anh không?” Tuy hai người đang sống cùng nhau, nhưng không phải là mỗi giờ mỗi phút đều dính lấy nhau. Hoắc Chấp Tiêu thường ngồi vẽ trong phòng việc, những khi mệt mỏi mới ôm laptop đi ra, ngồi trên ghế salon vừa nói chuyện với Đinh Dĩ Nam vừa trả lời mail. Mà bàn làm việc trong phòng Đinh Dĩ Nam không được rộng lắm, nên anh bèn dời nơi làm việc ra ngoài phòng ăn, mỗi khi Hoắc Chấp Tiêu đi ra phòng làm việc, thì anh sẽ mang laptop của mình ra phòng khách ngồi với Hoắc Chấp Tiêu một chốc. Bình thường khi đến tối, hai người mới bắt đầu hưởng thụ quãng thời gian nhàn hạ với người thương. Nhưng vì công việc càng ngày càng nhiều, nên những giờ đó cũng sắp bị công việc chiếm đóng rồi. “Anh nhất định phải tăng ca chung với em à?” Đinh Dĩ Nam hỏi. “Tại sao lại không?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi ngược lại, “Làm gì có chuyện sếp tăng ca mà nhân viên đi nghỉ?” Đinh Dĩ Nam bật cười, nói “Có giác ngộ thế sao.” Hai người vào phòng khách, Đinh Dĩ Nam dọn dẹp tư liệu nằm rải rác trên khay trà, nhưng mà lúc này chuyện điện thoại Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên vang lên, hắn liếc nhìn màn hình, với Đinh Dĩ Nam nói “Cha anh.” Dự án của xã Tam Dương đã thi công được một nửa, đúng lúc đó thị trưởng muốn xuống thị trấn điều tra nghiên cứu tình hình nông thôn, quyết định tiện đường đến công trường thư viện nhìn thử. Dự án đó trước đây là Hoắc Huân làm công ích nên không có thu phí, không ngờ thị trưởng đã lập tức hồi trả lại phần nhân tình đó, bèn viết trong báo cáo là dự án đó của xã Tam Dương là dự án phúc lợi phát triển nông thôn, nâng cái tên lên một tầng cao hơn hẳn. Hoắc Huân quyết định đích thân mình cùng thị trưởng đi xuống xã, lần này ông gọi tới, là muốn để kiến trúc sư chính là Hoắc Chấp Tiêu đi cùng mình. “Em muốn đi với anh không?” Hoắc Chấp Tiêu hỏi. “Em thì thôi đi.” Đinh Dĩ Nam mở lịch trình một ngày ra, ghi hai ngày sau Hoắc Chấp Tiêu đi công tác vào, “Em phải ở nhà chăm sóc Ba Trăm Tuổi.” “Có thể mang nó theo.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Không có em bên người anh không quen.” Đinh Dĩ Nam là đồng nghiệp của Hoắc Chấp Tiêu, mặc dù anh đi theo cùng một lúc với hắn cũng sẽ không ai thấy lạ. Chỉ có điều đi ra ngoài đi công tác, mà còn dắt chó theo… “Anh có hỏi lịch trình, đi công trường thư viện không lâu đâu.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Lúc đó để Ba Trăm Tuổi ở trong khách sạn là được rồi.” Trước đó đến xã Tam Dương, hai người lúc đi ra ngoài làm việc cũng để Ba Trăm Tuổi lại trong khách sạn, nó cũng đã rất quen với ông chủ khạch sạn rồi. Đinh Dĩ Nam suy nghĩ một chút, đồng ý “Cũng được.” “Vậy được.” Hoắc Chấp Tiêu đáp một tiếng, sau đó bắt đầu hào hứng, vào trong phòng thủ công cầm một cái hộp lớn đi ra. Hắn lấy thẻ bài vàng chói lọi trong hộp ra trải trên khay trà, vừa xem, vừa nói “Anh sẽ cho cái thằng nhóc đó biết cái gì gọi là chơi Yu gi Oh chân chính.” Đinh Dĩ Nam “…” Cái người này đâu phải đi công tác, rõ ràng là đi chơi mà? Thời gian mà thị trưởng khảo sát công trường là vào khoảng 9 đến 10 giờ sáng ngày một, nhóm của Hoắc Huân đành phải đến thị trấn trong xã Tam Dương vào tối, nếu không thì hôm đó mới từ trong thành phố chạy tới, chắc chắn sẽ không kịp. 3 giờ chiều hôm sau, Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu chạy tới sở sự vụ Cửu Sơn tụ họp với Hoắc Huân. Hoắc Huân và thư ký, tài xế đi một chiếc xe thương vụ khác, sau hai chiếc xe chạm trán, thư ký của Hoắc Huân đi tới trước xe việt dã của Hoắc Chấp Tiêu, gõ gõ vào cửa kính cạnh ghế lại phụ, nói với Hoắc Chấp Tiêu “Anh Hoắc, giám đốc Hoắc gọi anh ngồi xe với chúng tôi.” Ý tứ rất rõ ràng, Hoắc Huân có lời muốn nói với Hoắc Chấp Tiêu. Hoắc Chấp Tiêu quay đầu, nhìn cái cửa kính xe đen như mực bên cạnh nói “Bảo ông ấy lên xe tôi.” “Chuyện này…” Thư ký vẻ mặt khó xử. “Dù sao thì tôi cũng không đi.” Hoắc Chấp Tiêu lại nói. Thư ký cũng biết đại khái quan hệ hai cha con không tốt, không tiếp tục khuyên bảo nữa, mà lên lại xe thương vụ. Một giây sau, xe thương vụ chạy thẳng đi, có thể thấy là Hoắc Huân cũng không chịu thỏa hiệp. “Anh không tò mò là giám đốc Hoắc muốn nói gì với anh sao?” Đinh Dĩ Nam đạp xuống chân ga, đi theo phía sau xe thương vụ. “Không.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Chắc chắn lại dạy dỗ nữa.” Thật lòng mà nói thì, Đinh Dĩ Nam còn thấy rất tò mò. Anh biết thái độ của Hoắc Huân bây giờ là buông tay mặc kệ, đang chờ Hoắc Chấp Tiêu không cầm cự được nữa, xám mặt chạy về sở sự vụ Cửu Sơn. Nhưng dù sao thì Hoắc Huân cũng là cha của Hoắc Chấp Tiêu, hai người hơn thua nhau là hơn thua nhau, chứ cha mẹ bình thường làm sao lại trông mong được thấy con mình sống không tốt đây? Nếu như Hoắc Huân thật sự muốn cho Hoắc Chấp Tiêu phải thất bại, vậy ông sẽ tìm mọi cách cản trở, chứ đừng nói chi là dẫn Hoắc Chấp Tiêu đi làm quen với lãnh đạo trong thành phố như hôm nay. Nhớ lại cái lần xin nghỉ việc trước đó, Hoắc Huân ra giá bảo anh trở lại, Đinh Dĩ Nam đột nhiên cảm thấy, nỗi lòng của ông bố già, đúng là khó đoán. Tài xế của Hoắc Huân chạy xe rất vững, nhưng bởi vậy nên tốc độ không được nhanh, đến khúc đường xấu loang loang lổ lổ, thì càng chậm như sên bò. Chuyện này cũng không có gì là lạ, xe thương vụ của Hoắc Huân quý giá, không giống như chiếc việt dã của Hoắc Chấp Tiêu muốn chà đạp thế nào cũng được. Nhưng Đinh Dĩ Nam lại không tiện bỏ xe của Hoắc Huân lại đằng sau, đành phải không nhanh không chậm nương theo tốc độ đó. Đến khi kim đồng hồ đi qua 6 giờ, mà cả đoàn vẫn còn cách xã Tam Dương lộ trình hơn một tiếng đồng hồ. Không lâu sau đó, tất cả quyết định dừng xe tại một trấn nhỏ, Hoắc Huân quyết định ăn tối xong rồi mới tiếp tục xuất phát. Cũng trùng hợp đến giờ Ba Trăm Tuổi đi bíp bíp mỗi ngày, Hoắc Chấp Tiêu cầm xích dẫn Ba Trăm Tuổi xuống xe, nói với Đinh Dĩ Nam “Mọi người gọi đồ ăn trước đi, một lúc nữa anh trở lại.” Đinh Dĩ Nam gật đầu, đáp một tiếng “được”. Hoắc Huân đứng ở bên khác cau mày đi tới trước mặt Đinh Dĩ Nam, nhìn về bóng lưng của một người một chó đã đi xa đằng trước, hỏi “Con chó đó là sao?” “Nó tên là Ba Trăm Tuổi.” Đinh Dĩ Nam nói, “Là thú cưng của sếp Hoắc.” “Thú cưng?” Hoắc Huân không thể tin được nhìn Đinh Dĩ Nam, “Chúng ta đang đi công tác, sao cậu lại cho nó mang thú cưng theo đến đây?” Rất lạ là, người mang thú cưng theo rõ ràng là Hoắc Chấp Tiêu, nhưng trong mắt của Hoắc Huân, thì tính chất của chuyện đó lại trở thành “Đinh Dĩ Nam cho phép Hoắc Chấp Tiêu làm như vậy”, đảo cái lại biến thành trách nhiệm của Đinh Dĩ Nam. Đinh Dĩ Nam không biết là mình nên thanh minh vài câu, hay là nên cảm ơn Hoắc Huân để mắt đến mình như thế. “Ba Trăm Tuổi là chó mà sếp Hoắc cứu được ở xã Tam Dương.” Đinh Dĩ Nam nói, “Tôi sẽ dẫn nó đi ra xa, không làm ảnh hưởng đến công việc của sếp Hoắc.” “Trợ lý Đinh.” Hoắc Huân vẻ mặt nghiêm túc nói, “Mình nó làm ẩu thì thôi, sao cậu cũng làm ẩu theo nó?” “Là thế này, giám đốc Hoắc.” Đinh Dĩ Nam cẩn thận cân nhắc, mờ mịt nói, “Có tôi ở cạnh anh ấy, thật ra ngài có thể không cần phải lo anh ấy làm ẩu.” Tuy là dẫn chó đi công tác cùng, trông thì có vẻ như làm bậy, nhưng với năng lực làm việc của Đinh Dĩ Nam, chắc chắn sẽ không để cho một con chó gây ra sai sót. Hoắc Huân im lặng trong chốc lát, chắc là ông cảm thấy lời Đinh Dĩ Nam nói có lý, không làm khó nữa “Cậu trông kỹ nó cho tôi.” Tiệm cơm trong trấn nhỏ không sang trọng bằng nhà hàng trong thành phố, gọi đồ ăn không cần phải chú ý nhiều như thế. Thư ký của Hoắc Huân tùy ý gọi một vài món thường ngày, nhưng ngay lúc anh ta chuẩn bị đưa thực đơn lại cho phục vụ, thì Hoắc Huân ngồi bên đột nhiên gọi thêm món nữa. Bàn tay đang lau bát của Đinh Dĩ Nam chợt ngưng, vì món mà Hoắc Huân gọi là một trong những món gia đình mà Hoắc Chấp Tiêu thích ăn. Sau khi phục vụ đi, Hoắc Huân lại quay sang Đinh Dĩ Nam, tùy ý hỏi “Gần đây hai đứa làm ăn thế nào?” “Cũng coi như là thuận lợi.” Đinh Dĩ Nam nói, “Sếp Hoắc đang có mấy cái dự án sắp làm.” “Làm mấy cái dự án nhỏ đó thì được gì?” Hoắc Huân nói, “Chờ nó chơi xong rồi, cho nó về sở sụ vụ đi.” Vừa dứt lời, Đinh Dĩ Nam lập tức biết Hoắc Huân quả nhiên vẫn luôn chú ý đến phòng làm việc của Hoắc Chấp Tiêu. Anh mím mím môi, thăm dò hỏi “Giám đốc Hoắc, thật ngài rất quan tâm đến sếp Hoắc đúng không?” “Tôi là cha nó, đương nhiên là tôi phải quan tâm nó.” Hoắc Huân hừm lạnh một tiếng, “Nó mà làm chuyện mất mặt gì, thì chỉ có mất mặt tôi thôi.” “Hình như anh ấy…” Đinh Dĩ Nam dừng một chút, “Vẫn chưa làm ngài mất mặt bao giờ mà?” Tất nhiên là chuyện thời đi học của Hoắc Chấp Tiêu thì Đinh Dĩ Nam không biết, nhưng ít nhất là từ khi anh vào làm cho sở sự vụ Cửu Sơn đến nay, Hoắc Chấp Tiêu không chỉ không làm Hoắc Huân mất mặt, mà trái lại còn giúp sở sự vụ nhận được mấy giải thưởng lớn. “Đó là bởi vì có trông nó.” Hoắc Huân nói, “Cậu xem nếu như không có ai kiềm nó, có khi nó múa lên trời rồi.” Mặc dù tính của Hoắc Chấp Tiêu đúng là có hơi tự do tự tại quá, nhưng Đinh Dĩ Nam cảm thấy cũng không khoa trương như lời Hoắc Huân. “Nhưng bây giờ thì đỡ rồi,” Giọng điệu Hoắc Huân dần bình ổn lại, “Có cậu trông nó, tôi vẫn tương đối yên tâm.” Tâm trạng Đinh Dĩ Nam không khỏi hơi rối rắm, bởi vì chuyện quan trọng nhất thì anh vẫn chưa nói cho Hoắc Huân biết. Tuy anh không có ý muốn giấu, nhưng khổ nỗi không bao giờ tìm được một thời cơ hợp lý. Hoắc Chấp Tiêu dắt chó xong trở về, Hoắc Huân lại nghiêm mặt, hình như vẫn còn không vừa lòng chuyện Hoắc Chấp Tiêu không chịu đi cùng một xe với ông. Sau khi cả nhóm ăn xong cơm tối thì tiếp tục xuất phát đến xã Tam Dương, chừng 7 giờ rưỡi thì đến khách sạn duy nhất trong thị trấn. Đinh Dĩ Nam quen cửa quen nẻo đi tới quầy tiếp tân, nói với ông chủ khách sạn “Ông chủ, bên bọn cháu cần hai phòng.” Bên Hoắc Huân là ba người, Đinh Dĩ Nam không biết họ định sắp xếp như thế nào, nên không thể tự ý quyết định thay người khác. Ông chủ khách sạn đưa hai cái chìa khóa, sau đó nhìn sang bên còn lại, hỏi “Các người cũng muốn nghỉ lại?” Thư ký của Hoắc Huân nói “Bên chúng tôi cũng hai phòng.” “Không đủ hai phòng.” Ông chủ khách sạn nói, “Hôm nay có lãnh đạo trong thành phố đến, giờ chỉ còn một phòng .” Thư ký của Hoắc Huân lại hỏi “Vậy thì trên trấn còn khách sạn nào khác không?” Ông chủ khách sạn lắc đầu, nói “Không có.” “Chuyện này…” Thư ký của Hoắc Huân vẻ mặt khó xử nhìn về phía Hoắc Huân, nhưng Hoắc Huân lại không phản ứng gì. Ông đi thẳng tới trước mặt Đinh Dĩ Nam, hoàn toàn không chút khách sao lấy một chiếc chìa khóa trong tay anh, hùng hào nói “Hai anh thì cần gì đến hai phòng?” Cha mẹ có biết rằng, đặc điểm chung của những người lớn tự tin, hạnh phúc, có đời sống tinh thần giàu có, có khả năng sống một cuộc sống cân bằng, ít stress… là bởi họ đều được giáo dục thẩm mỹ từ sớm? Mỹ học, hay giáo dục thẩm mỹ cho con cái để phát triển nhân cách nói chung và khả năng thưởng thức nghệ thuật và cái đẹp nói riêng, nên là việc cha mẹ cần làm từ khi con còn nhỏ, và không ngừng giúp con bồi đắp ở giai đoạn quan trọng nhất ở tuổi thiếu niên cũng như trong suốt cuộc đời. RMIT & Cha Mẹ trân trọng giới thiệu với độc giả bài viết dưới đây của chị Phan Anh Esheep – Top 4 Người có sức ảnh hưởng lớn nhất trong lĩnh vực Parenting Làm cha mẹ – giải thưởng châu Á Influence Asia 2017. Chị Phan Anh xuất thân là một hoạ sĩ và hiện là CEO & Founder công ty sáng tạo ẩm thực Esheep Kitchen, đồng thời là admin cộng đồng Yêu Bếp Esheep Kitchen family. Chúng tôi hi vọng bài viết này sẽ phần nào giúp cha mẹ nhận ra tầm quan trọng của việc giáo dục thẩm mỹ cho con và những cách đơn giản, gần gũi nhất để giúp con biết đến mỹ học, từ đó, xây dựng một đời sống tinh thần giàu có, hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Mỹ học là gì và vì sao cha mẹ nên giúp con biết đến mỹ học? Mỹ học là bộ môn khoa học có tính lý thuyết về sự nhận thức và thưởng thức cái đẹp trong thiên nhiên, trong nghệ thuật và trong xã hội. Trong quá trình sử dụng và nghiên cứu, định nghĩa từ “mỹ học”, người ta ví mỹ học như cái cây có nhiều cành và luôn luôn phát triển chứ không phải là khái niệm cố định, được khẳng định duy nhất vì mỹ học luôn tồn tại trong xã hội, trong thiên nhiên và nghệ thuật. Thế giới đã từng có nhiều tranh luận về phạm vi và sự hữu ích của khái niệm này. Trong thế kỷ 20, khái niệm này được công nhận có nghĩa rộng hơn lý thuyết mỹ thuật bởi nó bao hàm cả lý thuyết về cái đẹp cụ thể trong tự nhiên và cái đẹp trừu tượng, ví dụ vẻ đẹp tinh thần hay trí tuệ – tuy nhiên cái đẹp đó phải là đối tượng cho sự nghiên cứu triết học hay khoa học. Tuy nhiên, mỹ học nói chung không quá khó hiểu hay vĩ mô như những khái niệm triết học, cũng như những cái tên Aristotle, Platon, Hegel, Kant, Mỹ học dân chủ Nga của phương Tây; và Lão Tử, Khổng Tử… của phương Đông. Mà đơn giản hơn, có thể hiểu và ứng dụng mỹ học chính ở sự nhận thức, thưởng thức cảm nhận cái đẹp tìm được đối tượng cái đẹp bằng sự rung động bản năng của con người, điều ai cũng có thể rèn luyện và học hỏi được, càng sớm càng tốt. Không phân biệt lứa tuổi. Càng tiếp xúc với nhiều điều tốt đẹp thì tư duy của con càng có cơ hội cởi mở, càng hiểu được sự đa dạng và khác biệt của cái đẹp, mà từ đó con sẽ tự học được cách tôn trọng sự khác biệt, và cũng sớm định vị được bản thân để không tự ti. Điều này thể hiện rõ ở việc con biết lựa chọn cho mình sở hữu những thứ “đẹp” về mặt vật chất để chính bản thân con hài lòng, không sợ người ngoài dèm pha, thay vì hoang mang và lệ thuộc vào sự lựa chọn của người khác. Đồng thời, con cũng có thể bồi đắp được những cái “đẹp” về mặt tinh thần, đó là sự cảm thụ cái đẹp, được tiếp xúc nhiều cái đẹp trong nghệ thuật, trải nghiệm và cảm nhận được vẻ đẹp thiên nhiên, cũng như phát triển trong sự giáo dục tốt của cha mẹ, gia đình và nhà trường để định hình chuẩn mực “đẹp” trong giao tiếp xã hội, trong cuộc sống. Đây chính là nền tảng để mỗi đứa trẻ có thể lớn lên có thể không hoàn hảo, nhưng vững vàng về tinh thần, đẹp đẽ về nhân cách. Càng quan sát sự trưởng thành của một đứa con, cha mẹ càng có thể quán chiếu lại quá trình trưởng thành của chính bản thân mình ngày bé. Đôi khi cha mẹ sẽ nhận ra rằng, con có thể hấp thu rất nhiều kiến thức, thông tin, cảm thụ mọi rung cảm một cách “vô thức”. Chính vì vậy, con cần được sớm tiếp xúc với “cái đẹp” bên cạnh việc tiếp xúc nhận thức về mặt kiến thức. Hãy giúp con biết đến “mỹ học” càng sớm càng tốt Mỹ học là một khái niệm không thể thiếu được trong cuộc sống của con người. Càng nhỏ tuổi, sự nhạy bén, nhạy cảm, nhận thức và thưởng thức cái đẹp của con người càng tinh khiết. Đặc biệt, lứa tuổi thiếu niên là giai đoạn con đang hình thành thế giới quan của bản thân, hình thành nhân cách, và do đó, việc cho con được tiếp xúc với cái đẹp, cái thiện, cái lành là việc mà cha mẹ nên làm càng sớm càng tốt. Nếu không may, ở giai đoạn này, con tiếp xúc nhiều với cái xấu xí, cẩu thả, sự tạp nham, lệch chuẩn, thì con sẽ dễ bị hấp thu và thỏa mãn bởi những thứ tạp nham, lệch chuẩn và khó lòng nhận biết cái đẹp. Ở một góc độ khác, nếu không được tiếp xúc, dẫn dắt và gợi mở về việc cảm thụ cái đẹp, con sẽ dần mất đi hoặc không được phát triển tốt nhất sự cảm thụ cái đẹp trong tư duy và tìng cảm, dễ dẫn đến chai sạn cảm xúc, khó thẩm thấu cái đẹp, nghệ thuật hoặc rung động. Đây chính là một phần khiến con chai lì, khó lòng tự cân bằng cảm xúc hoặc thoát khỏi căng thẳng, stress. Đừng nghĩ rằng “cái đẹp” là sự vô bổ hay phù phiếm. Cái đẹp, trong nghệ thuật, trong thiên nhiên hay trong đời sống, chính là món ăn tinh thần khiến con người có thể “nương tựa”, để thăng hoa, để cân bằng. Một người lớn cằn cỗi, khó rung động trước cái đẹp sẽ dễ bị căng thẳng, dễ bị tổn thương hơn bởi cốt lõi tinh thần chưa đủ “giàu có” về cảm thụ để đồng cảm hay bao dung. Nếu đã đủ “giàu có” trong tinh thần, no đủ bởi cảm thụ cái đẹp, con sẽ khó bị thu hút bởi những thứ giật gân, dễ dãi, không đẹp, nhảm nhí hay rẻ tiền. Cha mẹ có thể giúp con biết đến mỹ học như thế nào? Không cần phải quá cao cấp hay sang chảnh, phức tạp mới là mỹ học, cha mẹ có thể cùng con khám phá và trải nghiệm mỹ học thông qua nhiều hoạt động trong đời sống thường ngày. Với mỹ học trong nghệ thuật Hãy cùng con trải nghiệm nhiều bộ môn nghệ thuật ở mức độ phổ thông, tìm hiểu và cảm thụ các tác phẩm tiêu biểu qua sách, triển lãm, các chương trình truyền hình về nghệ thuật đa phương tiện và nghệ thuật đương đại. Với mỹ học trong thiên nhiên Hãy cùng con tiếp xúc thiên nhiên càng nhiều càng tốt, đây cũng là cách giúp trẻ tránh khỏi hội chứng “thiếu hụt thiên nhiên” mà trẻ em thành thị thường mắc phải. Chiêm ngưỡng, cảm thụ và quan sát sự vận động của thiên nhiên qua các chuyến picnic, đưa một phần nhỏ thiên nhiên vào nhà như trồng cây, cắm hoa. Với mỹ học trong đời sống Cùng trẻ xây dựng “môi trường thẩm mỹ tích cực” từ chính gia đình, tạo lập thói quen tốt hướng đến cái đẹp từ những việc nhỏ như đẹp trong giao tiếp, đẹp trong sinh hoạt cá nhân, tập thói quen làm đẹp môi trường sống, làm đẹp bản thân và biết cách chăm sóc bản thân từ nhỏ. Từ đó, cảm thụ được cái đẹp trong đời sống, giúp trẻ là người góp phần tạo nên cái đẹp. 👉 Đọc thêm các bài viết hay và bổ ích về cách Nuôi dạy con tại ĐÂY. Nguồn ảnh Internet. ☆, Chương 27 Cần được dỗ dành Canh hai Câu nói đó rất hữu hiệu, giúp Đinh Dĩ Nam qua được một ngày chủ nhật an ổn. Viên Phong nói được làm được, gửi cho Đinh Dĩ Nam một bao lì xì rất dày, năm vạn tệ. Mới đầu Đinh Dĩ Nam còn thấy băn khoăn, nhưng anh thử nhẩm tính một chút mỡ mình kiếm được cho Viên Phong, sau đó yên tâm thoải mái nhận lấy. Một tuần sau, Đinh Dĩ Nam nhất định phải làm theo yêu cầu của Hoắc Huân kéo Hoắc Chấp Tiêu đến sở sự vụ đi làm. Anh còn tưởng đó lại là một nhiệm vụ gian khổ nữa, nhưng không ngờ là Hoắc Chấp Tiêu không tranh không cãi, nên rời giường là rời giường, nên ra ngoài là ra ngoài. Tất cả tưởng như trở về tới trạng thái ban đầu, thậm chí giữa hai người còn không có quá nhiều giao lưu. Hoắc Chấp Tiêu vẫn đưa cà vạt cho Đinh Dĩ Nam thắt, chẳng khác gì trước đây cả. Thế thì không thể tốt hơn nữa, nếu như ngoài mặt đã khôi phục lại như thường, Hoắc Chấp Tiêu lại tự thắt cà vạt, vậy có nghĩa là mọi chuyện xảy ra trong quãng thời gian vẫn còn ảnh hưởng đến hắn. Đinh Dĩ Nam không muốn như vậy. Trạng thái tốt nhất trong mắt anh là cả hai thẳng thắn xóa hết ký ức dạo gần đây đi, coi như chưa có chuyện gì phát sinh. Nhưng mà —— Tình cảnh lại thật sự có gì đó không đúng. Cổ áo Hoắc Chấp Tiêu dựng thẳng lên nằm dưới yết hầu hắn, mà yết hầu bất chợt nổi đó, buổi tối hôm kia Đinh Dĩ Nam đã liếm láp qua. Anh thậm chí còn nhớ cả khi đầu lưỡi mình vây lấy yết hầu hắn đảo quanh, dáng vẻ Hoắc Chấp Tiêu thoải mái ngửa cầm lên như thế nào. Anh ép mình dời tầm mắt đi, tập trung vào chiếc cà vạt trên tay. Miếng vải rất dài buông xuống trước ngực Hoắc Chấp Tiêu, dưới tấm áo sơmi hơi cộm lên là cơ ngực với hình dạng hoàn mỹ. Tối hôm ấy, Hoắc Chấp Tiêu mặc áo phông trắng, chỉ cần chạm tay là có thể cảm nhận được đường nét chập trùng xuống lên và nhiệt độ nóng rực. “Trợ lý Đinh?” Giọng nói của Hoắc Chấp Tiêu cắt ngang dòng suy tưởng của Đinh Dĩ Nam. Anh chợt hoàn hồn, tầm mắt ngước lên nhìn về phía Hoắc Chấp Tiêu, hỏi “Sao ạ?” Hoắc Chấp Tiêu gõ gõ mặt đồng hồ, lạnh nhạt nói “Bị muộn rồi.” “Xin lỗi.” Đinh Dĩ Nam cắn cắn đầu lưỡi mình, bắt mình không được suy nghĩ bậy bạ nữa, cấp tốc chỉnh cà vạt ngay ngắn cho Hoắc Chấp Tiêu. Sở sự vụ kiến trúc Cửu Sơn tọa lạc tại một tòa nhà văn phòng 5a ở trung tâm thành phố. Không giống với các sở sự vụ kiến trúc mới nổi khác, Cửu Sơn được thành lập khá sớm, phong cách trang trí nội thất thiên về chủ nghĩa bảo thủ 1, so với sở sự vụ luật hay kế toán thì gần như không có khác biệt gì quá lớn. Hoắc Chấp Tiêu và Đinh Dĩ Nam đến văn phòng đúng 9 giờ làm việc, hai cô gái tiếp tân nhìn thấy hai người bước ra từ trong thang máy, dùng khuỷu tay khều đối phương, hiểu ý trao đổi ánh mắt với nhau. Trước giờ Hoắc Chấp Tiêu không bao giờ nhìn những người không quá quan trọng trong văn phòng, nhưng Đinh Dĩ Nam thì không như thế, anh thu hết động tác đó của hai người vào trong mắt. Ngẫm cũng phải, Hoắc Chấp Tiêu thua bởi đồng nghiệp Triệu Dương trong giải Điểm Xanh, lại không xuất hiện trong sở sự vụ một thời gian nữa, những đồng nghiệp nhiều chuyện đó chắc chắn đang rất tò mò không biết Hoắc Chấp Tiêu sẽ có phản ứng như thế nào. Nhưng Đinh Dĩ Nam đoán là họ phải thất vọng rồi, bởi vì biểu hiện của Hoắc Chấp Tiêu không khác gì trước đây, vẫn là bộ dạng lạnh lùng đó, xem người ngoài như là không khí. Sau cuộc họp vào sáng thứ hai như thông lệ, Hoắc Huân gọi Hoắc Chấp Tiêu vào phòng làm việc của mình. Sau khi bóng người Hoắc Chấp Tiêu biến mất đằng sau cánh cửa kính đục đó, xung quanh Đinh Dĩ Nam cùng lúc vang lên tiếng bàn luận lao xao. Có người nói Hoắc Huân sẽ không giao cho Hoắc Chấp Tiêu những dự án quan trọng nữa, có người nói tiền thưởng cuối năm của Hoắc Chấp Tiêu có lẽ sẽ sụt đi rất nhiều. Những lời bàn tán này còn tính là kiềm bớt rồi, dù sao thì ở nơi công cộng như văn phòng làm việc thế này, ai cũng sẽ ngại mặt mũi, không muốn biến thành kẻ thích gièm pha sau lưng trong mắt mọi người. Nhưng giữa một rừng tiếng nói, riêng có một giọng nói rất chói tai. “Thái tử gia chắc là sắp thất sủng rồi chứ nhỉ?” “Ai biết được, nói sao đi nữa thì cũng là con ruột mà.” “Giờ đã bị đày xuống ruộng làm dự án công ích rồi còn gì, trước giờ có bao giờ bị thế đâu.” “Cũng có khi là giám đốc Hoắc có ý làm ra vẻ cho mọi người nhìn, cho người khác biết ông ấy là một người công tư rõ ràng.” “Tôi thấy ngược lại, giám đốc Hoắc sĩ diện như vậy, chắc chắn là thấy con trai làm mình mất mặt, nên mới sắp cho anh ta đi chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ.” “Cũng có thể.” “Giám đốc Hoắc có lẽ là đang dạy dỗ anh ta làm người lại, để anh ta xuống ruộng cảm nhận thử cuộc sống, tính cách cho thái tử gia thay đổi.” “Ha ha, nếu mà chuyện như thế thật, tôi chắc chắn phải theo dõi mới được.” Hai cô tiếp tân cứ nói huyên thuyên, cả hai cứ tôi một câu chị một câu, nói chuyện vui vẻ không biết trời đất gì nữa. Đinh Dĩ Nam từ đằng sau hai người bước ra phía trước, sau đó lạnh nhạt quay đầu lại gọi cô nói nhiều hơn “Tiểu Ngọc.” “Trợ lý Đinh.” Tiểu Ngọc lập tức đứng ngay lại, vẻ mặt có hơi thụ sủng nhược kinh. “Máy cắt giấy trong văn phòng của sếp Hoắc đầy rác rồi, cô vào dọn chút đi.” Tiểu Ngọc ngẩn người “Không phải có dì lao công sao?” Đinh Dĩ Nam lập tức nói “Dì đang bận rồi.” Sắc mặt Tiểu Ngọc trở nên hơi khó chịu, hẳn là biết được Đinh Dĩ Nam đã nghe thấy lời mà mình vừa mới nói. Cô rụt vai lại đi vào văn phòng Hoắc Chấp Tiêu, lúc này Đinh Dĩ Nam lại nhìn về phía người còn lại, nói “Tiểu Như.” “Có đây ạ.” Tiểu Như sợ đến run lên một cái. “Một chút nữa tôi gửi tài liệu qua cho cô, giúp tôi đóng dấu.” Đinh Dĩ Nam dừng một chút, hời hợt bổ sung, “Nhớ đóng dấu theo đúng yêu cầu.” Đóng dấu bản vẽ có rất nhiều chỗ cần chú ý, chỉ một chi tiết không ổn, là toàn bộ bản vẽ vừa in lập tức thành đồ bỏ. Chỉnh máy photo đã khó lắm rồi, còn thêm một vài yêu cầu đóng dấu nữa, khó càng thêm khó. “Vâng ạ.” Tiểu Như cúi gục đầu, ảo não trở về vị trí làm việc của mình. Khoảng chừng mười phút sau, Hoắc Chấp Tiêu về văn phòng mình. Cửa vừa mới đóng lại, vẻ mặt không thể không chê vào đâu được của hắn lập tức xuất hiện vết nứt, lộ ra vẻ uể oải. Đinh Dĩ Nam đặt cà phê lên bàn làm việc, nhưng Hoắc Chấp Tiêu không động đến, chỉ là nằm ngửa trên ghế làm việc, nhắm hai mắt lại. “Giám đốc Hoắc nói gì anh sao?” Đinh Dĩ Nam hỏi. “Ừm.” Hoắc Chấp Tiêu không nhiều lời, “Tối hôm qua ngủ không ngon, tôi chợp mắt một chốc.” Đinh Dĩ Nam đột nhiên nhớ lại trước đó có một lần Hoắc Chấp Tiêu từ văn phòng của Hoắc Huân đi ra, dứt khoát đóng sập cửa đi ra khỏi sở sự vụ. Khi anh đưa Hoắc Chấp Tiêu đến bãi đỗ xe của khu nhà thì mới phát hiện ra, trên mặt Hoắc Chấp Tiêu bất ngờ xuất hiện một dấu tay đỏ chót. Tính khí của Hoắc Huân, Đinh Dĩ Nam cũng biết, từng mắng cho nhân viên nhận sai tên khách hàng đến bật khóc. Anh không tiện hỏi việc nhà của người khác, cũng không thể thể hiện ra mình đã biết Hoắc Chấp Tiêu bị tát. Dù sao thì Hoắc Chấp Tiêu sập cửa bỏ đi, là vì không muốn để đồng nghiệp phát hiện ra. Cũng may là chuyện như vậy chỉ từng xuất hiện một lần, những lúc khác vẫn là phê bình ngoài miệng. Sau đó Đinh Dĩ Nam dần dần tập mãi thành quen với việc Hoắc Chấp Tiêu bị phê bình, nhưng hôm nay nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu lại bị gọi vào văn phòng Hoắc Huân, anh lại vô hình thấy có chút không yên lòng. Hoặc có lẽ là qua khoảng thời gian tiếp xúc này, anh phát hiện ra Hoắc Chấp Tiêu không hề cao lãnh như vẻ bề ngoài của hắn, nói đúng ra thì vẫn còn trẻ con lắm. Chỉ là hắn ngụy trang đến mức bách độc bất xâm, nhưng tâm trạng lúc cần không vui thì vẫn là không vui. Đinh Dĩ Nam lấy trong ngăn tủ ra một cái chăn anh thường đắp lúc nghỉ trưa, rón rén khoác lên người Hoắc Chấp Tiêu. Nhưng ngay lúc anh thu tay lại, thì Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu chiếu thẳng vào mặt anh. Đinh Dĩ Nam bỗng nhiên nhớ ra mình chưa bao giờ làm chuyện như vậy, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, khô cằn nói “Sợ anh lạnh.” Hoắc Chấp Tiêu buông mắt nhìn thoáng qua chiếc chăn mỏng trên người, khẽ nói một tiếng “cảm ơn”. Hoắc Chấp Tiêu ngủ một giấc hết hơn nửa buổi sáng, Đinh Dĩ Nam không biết là tối hôm qua hắn làm gì, sao lại mất ngủ như vậy. Nói không chừng là lại hẹn bạn giường, tiêu hồn một đêm. Nhưng theo tính của Hoắc Chấp Tiêu, trời đất bao la ngủ là lớn nhất, cho dù tối qua có thật sự lêu lổng với ai đi nữa, chắc chắn chỉ là chạm đến rồi thôi, sẽ không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn. Hoặc là ngủ không yên, nên mất ngủ, ban ngày mới phải ngủ bù. Nhưng vấn đề là, ông cả này sao lại mất ngủ được nhỉ? Thôi được rồi. Đinh Dĩ Nam lắc lắc đầu, phân tán các loại suy đoán trong đầu mình. Anh không cần phải quan tâm chuyện không đâu, dù sao thì cuộc sống về đêm của Hoắc Chấp Tiêu có ra làm sao, cũng không liên quan gì đến mình. Chiều phải ra ngoại thành nghiệm thu một công trình công viên, dự án này là một trong những dự án quan trọng nhất của sở sự vụ Cửu Sơn trong năm nay, lúc trước Hoắc Huân giao dự án đó cho Hoắc Chấp Tiêu làm, còn khiến một kiến trúc sư khác bất mãn. Hoắc Chấp Tiêu rất để tâm đến công trình đó, thậm chí còn bay mấy chuyến đến Tô Châu và Nhật Bản, khảo sát thực địa phong cách xây dựng đình viện kiểu truyền thống. Đinh Dĩ Nam còn nhớ Hoắc Chấp Tiêu có thiết kế một cái đình tám góc rất nổi bật cạnh hồ trong công viên, vừa có tính thực dụng vừa mang lại mỹ quan đô thị nữa. Nhưng sau khi đi vào công viên, từ xa nhìn lại, cái đình tám góc lại không giống với cái mà Đinh Dĩ Nam từng thấy trong bản vẽ. Hoắc Chấp Tiêu bên cạnh không dừng bước lại, dùng ngón cái và ngón giữa đo đạc cái đình, nói câu cửa miệng “hoàn mỹ” của hắn. Chờ đến gần rồi, Đinh Dĩ Nam mới hiểu được là vì sao. Đình tám góc không còn nữa, thay vào đó là một quầy bán đồ lặt vặt, bên cạnh là sân bãi cho thuê xe đạp. Người phụ trách công viên vẫn luôn nói chuyện sau này kiếm tiền, còn Hoắc Chấp Tiêu chỉ thỉnh thoảng phụ họa hai câu, không phát biểu bất cứ ý kiến gì. Nghiệm thu công trình rất nhanh đã kết thúc, đoàn người chia tay ngay tại chỗ. Hoắc Chấp Tiêu và Đinh Dĩ Nam đi tới gần thùng rác cạnh lối vào công viên, Hoắc Chấp Tiêu lấy gói thuốc, hỏi Đinh Dĩ Nam “Hút không?” Đinh Dĩ Nam lắc đầu, bây giờ đang là thời gian làm việc, anh không có thói quen hút thuốc trong lúc làm việc. Hoắc Chấp Tiêu châm một điếu thuốc, ngắm nhìn phong cảnh công viên từ xa xa, vẻ mặt hơi hơi xuất thần. Đinh Dĩ Nam mơ hồ đoán được nguyên nhân đình tám góc biến mất, hỏi hắn “Là giám đốc Hoắc đổi sao?” “Ừm.” Hoắc Chấp Tiêu nhàn nhạt phun ra một làn gói, hắn vẫn hướng mắt nhìn về bên hồ, dường như đang tưởng tượng đình tám góc sau khi xây xong sẽ trông như thế nào vậy. Đinh Dĩ Nam mím môi, không nhịn được hỏi “Anh có ổn không?” Hoắc Chấp Tiêu thu tầm mắt, nhìn về phía Đinh Dĩ Nam hỏi lại “Cậu đang an ủi tôi?” Đoạn hội thoại quen thuộc. Lần trước tại lễ trao giải Điểm Xanh, Hoắc Chấp Tiêu không đoạt được giải, Đinh Dĩ Nam có hỏi câu tương tự, mà câu trả lời của Hoắc Chấp Tiêu cũng giống như hôm nay. Hỏi ngược lại nghĩa là phủ định, Đinh Dĩ Nam nghĩ là Hoắc Chấp Tiêu hẳn không cần mình an ủi, thế là nói một câu “tôi đi lái xe tới đây”, tiếp đó định xoay người rời đi. Nhưng mà chính vào lúc này, Hoắc Chấp Tiêu đột nhiên duỗi tay ra nắm lấy cánh tay anh. “Cậu đi làm gì?” Hoắc Chấp Tiêu buông mắt, nhìn Đinh Dĩ Nam nói, “Tôi cần cậu an ủi mà.” Không biết Hoắc Chấp Tiêu học chiêu này từ đâu, mà dáng vẻ oan ức tủi thân đó như một con chó khổng lồ đáng thương vô tội vậy, khi bạn không nhìn đến nó thì nó sẽ đau thương ưu sầu nằm sấp một bên, dùng ánh mắt non nớt nhìn bạn, lấp kín tim bạn bằng hổ thẹn. Trong lòng Đinh Dĩ Nam khẽ động, ma xui quỷ khiến đưa tay ra, xoa xoa đầu Hoắc Chấp Tiêu nói “Không sao đâu.” Nhưng vừa dứt lời, anh lập tức cảm thấy không đúng, cánh tay giơ lên cứng còng giữa không trung. Vẻ mặt của Hoắc Chấp Tiêu cũng thoáng ngây ra, hẳn là không ngờ Đinh Dĩ Nam vậy mà lại làm động tác đó. Có điều kinh ngạc trong mắt hắn rất nhanh đã biến thành ý cười, hắn nói “Trợ lý Đinh, ý tôi nói là an ủi bằng lời thôi.” Vành tai Đinh Dĩ Nam nóng lên, vội vàng rụt tay lại. “Nếu như an ủi bằng cơ thể, ” Hoắc Chấp Tiêu dừng một chút, “Tôi mong cậu đổi sang một phương thức khác.” Thôi đi, Đinh Dĩ Nam thầm nghĩ, con chó khổng lồ đáng thương vô tội cái chó má gì chứ. Ba câu không bỏ được gạ chịch, quả nhiên đây mới là Hoắc Chấp Tiêu mà anh biết. __ 1 chủ nghĩa bảo thủ gốc 保守主义. Chủ nghĩa bảo thủ conservatism là một ý thức hệ thường được nghĩ về như tìm cách giữ gìn hay bảo tồn một số thực tại nào đó. Nguồn Theo kiến thức được học mà đã quên gần hết của tui, thì thiết kế theo chủ nghĩa bảo thủ sẽ không có sự phá cách hay tính tự do. Bạn đang đọc truyện Công Thức Mỹ Học của tác giả Không Cúc. Công thức mỹ học, tỉ lệ hoàng kim, tỉ lệ vàng, trong kiến trúc và mỹ học, đó đều là cụm danh từ nói về hình thái, sự vật, cơ thể...có tỉ lệ lý tưởng, hoàn hảo, mang tính thẩm mỹ cao Chấp Tiêu chọn bạn giường luôn là những người có tỉ lệ cơ thể chuẩn, dán sát nhất với tỉ lệ vàng, cho nên trợ lý của anh Đinh Dĩ Nam chưa từng nghĩ mình lại ở trên giường của ông chủ mình, mơ màng tỉnh lại.“ là được công nhận là tỷ lệ hấp dẫn nhất về mặt thẩm mỹ, nhưng trong mắt tôi, em là tiêu chuẩn thẩm mỹ duy nhất”. After a four-and-a-half-year hiatus, Transformers is back with Rise of the Beasts, a sequel to 2018's Bumblebee. Transformers Rise of the Beasts sees Optimus Prime and the Autobots team up with Optimus Primal and the Maximals to save Rise of the Beasts is now avaialable in theaters everywhere. If you're wondering how and where you can watch it yourself this weekend, take a look at the information to Watch Transformers Rise of the Beasts – ShowtimesTransformers Rise of the Beasts will be available in theaters everywhere. To find when and where you can watch the movie near you, check the local showtime listings at the links belowFandangoAMC TheatersCinemark TheatersRegal TheatersTransformers Rise of the Beasts Streaming Release StatusThere's been no official announcement regarding Transformers Rise of the Beasts' streaming release date, though given it's a Paramount movie, we expect it will eventually be released on Paramount+, rather than Disney+ or for a potential release date, Paramount's two latest movies — Scream 6 and Dungeons and Dragons — came to streaming 45 days after their theatrical debuts. Should Paramount follow suit with Rise of the Beasts, it'd potentially come to Paramount+ on July Is Transformers Rise of the Beasts About?Transformers Rise of the Beasts is a '90s-set sequel to the previous Transformers movie, Bumblebee. Here's the official overview for Rise of the Beasts from ParamountReturning to the action and spectacle that have captured moviegoers around the world, Transformers Rise of the Beasts will take audiences on a 90s globetrotting adventure with the Autobots and introduce a whole new faction of Transformers – the Maximals – to join them as allies in the existing battle for to Watch Previous Transformers MoviesRise of the Beasts is the seventh Transformers movie in the live-action franchise that debuted in 2007. Below are links to where you can stream, rent, or buy each of the previous six Transformers movies. If you're interested in watching or re-watching the entire saga, check out our guide on where to stream the Transformers movies You Need to Watch Other Transformers Movies First?Transformers Rise of the Beasts is a direct sequel to Bumblebee, so if you want to fully understand what's happening chronologically, you should watch that film first. You don't have to watch any of the other Transformers movies to be caught up, however. Take a look at our guide to the Transformers movies in order for more Rise of the Beasts CastTransformers Rise of the Beasts was written by Joby Harold, Darnell Metayer, Josh Peters, Erich Hoeber, and Jon Hoeber. It was directed by Steven Caple Jr. and stars the following actorsMichelle Yeoh as AirazorPete Davidson as MirageRon Perlman as Optimus PrimalPeter Dinklage as ScourgePeter Cullen as Optims PrimeAnthony Ramos as Noah DiazDominique Fishback as Elena WallaceColman Domingo as UnicronTransformers Rise of the Beasts Rating and RuntimeTransformers Rise of the Beasts is Rated PG-13 for intense sequences of sci-fi action and violence, and language. The film runs for a total of 2 hours and 7 minutes including There a Post-Credits Scene?While there isn't a post-credits scene in Transformers Rise of the Beasts, there is a mid-credits scene. So you don't need to sit through all of the credits at the theater to get the most of your covers games, shows, and movies as a freelance writer for IGN.

công thức mỹ học